Feature

feature

BÀI VIẾT

Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc năm 2016 đầy những biến động và đổi thay với toàn thế giới.Ngoại Hạng Anh thay đổi vận mệnh đến chóng mặt xứng đáng với giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh.Leicester City viết nên câu chuyện cổ tích nghìn năm có một khi họ lên ngôi vô địch chỉ hai mùa sau khi thăng hạng.Câu chuyện giống như người Hy lạp làm được trên đất Bồ Đào Nha năm 2004 vậy. Và bước sang năm 2017 chắc chắn Ngoại hạng Anh cũng sẽ chuyển lay theo vòng xoáy của bóng đá thời kim tiền cùng nhìn xem các ông lớn ngoại hạng cầu gì cho năm mới.




Manchester United: Cầu tai qua nạn khỏi

Thành manchester đã trải qua một năm không mấy vui vẻ khi cả Man United và Man city. Man City trắng tay trên mọi đấu trường còn M.U vớt vác được chiếc cúp FA quen thuộc .2016 quả thực là một năm đáng quên của M.U khi họ không có nổi một suất đá C1 và chật vật ở giải C2 mới có một suất vào vòng 16 đội.




Còn ở giải đấu cao nhất nước Anh với sự chèo lái của Van Gaal Quỷ đỏ dường như trải qua mùa giải đáng thất vọng nhất từ trước đến nay, lối đá không bản sắc và nhàm chán khiến cho Van Gaal nhanh chóng bị đá khỏi Old Trafford. Mourinho đã đến và đang mang đến nhiều dấu hiệu tích cực cho M.U khi họ vẫn đang đua tranh cho một vị trí vào top 4.Và năm 2017 M.U của Mourinho chỉ cần cầu mong tai qua nạn khỏi để họ vững bước cho một M.U đổi khác trong tương lai.

Arsenal: Cầu vạn sự như ý

Arsenal vẫn đang duy trì một điệp khúc quá quen thuộc kể từ sau chiếc cúp vàng bất bại năm 2004. Thi đấu thăng hoa đầu mùa và chững lại ở những thời điểm quan trọng sau đó kết thúc mùa giải ở một vị trí trong top 4. Giáo sư Wenger đã làm tất cả nhưng cái thiếu của Arsenal có chăng chỉ là một bác sĩ như Hoa Đà tái thế để giúp các cầu thủ Arsenal vượt qua bão chấn thương mà thôi.




Chắc chắn nếu có một lời thỉnh cầu trong năm mới Arsenal của Wenger sẽ cầu cho vạn sự như ý trong năm 2017 mà thôi. Nhưng đôi khi ý trời đã định top 4 mãi là top 4 mà thôi.

Liverpool: cầu an khang thịnh vượng

Liverpool đang sống trong những ngày tháng hưng thịnh nhất cùng Kloop khi họ đang trình diễn một lối chơi đầy thuyết phục để đua tranh chức vô địch.Kloop đến vào lúc Liverpool đang rệu rã, chia tay huyền thoại Gerrard nhưng chỉ một năm sau Liverpool đang trình diễn một thứ bóng đá hoàn toàn khác.




Năm 2017 này Kloop nhất định sẽ cầu an khang thịnh vượng để đội bóng của ông mạnh mẽ hơn để chiến đấu cho chặn đường phía trước.

Chelsea: cầu phát tài phát lộc

Một năm 2016 với quá nhiều những thay đổi ở Bắc London. Đầu năm Chelsea còn đối diện với một tương lai u ám khi Mourinho rời đi và bị đánh bật ra khỏi top 4. Cuối năm họ đang dẫn đầu bảng xếp hạng cùng với Conte. Đúng là thời thế thay đổi chóng mặt




Chỉ cần cầu cho phát tài phát lộc là conte sẽ đi vào lịch sử giải ngoại hạng khi năm đầu tiên dẫn dắt đội bóng nâng cao chức vô địch.

Manchester City: cầu quốc thái dân an

Pep chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều phải làm với Man City nếu muốn biến thành Man phủ đầy sắc xanh. Triết lý Tiki-taka có lẽ đang làm hại Pep trong một môi trường bóng đá khắc nghiệt như Ngoại Hạng Anh. Nhưng chỉ cần vững tin và tài năng của Pep Man City có lẽ sẽ thành công trong năm 2017 này.







Trước trận Chung kết Champions League 2008, tôi là kỷ lục gia không mong muốn trong những loạt penalty. Tôi đã để thua hai trận Bán kết, một trận knock-out tại cúp châu Âu cùng Aberdeen; một vòng đấu Cúp FA với Southampton, một trận Chung kết Cúp FA với Arsenal, một trận knock-out khác ở Moscow trong khuôn khổ cúp châu Âu cùng Man United. Sáu thất bại và chỉ duy nhất một chiến thắng – điềm gở cho Carlos Tevez khi cậu ấy đặt trái bóng lên vạch 11m, bắt đầu loạt cân não với Chelsea tại quê nhà của Roman Abramovich.
Với những kết quả kể trên, tôi khó lòng mà lạc quan được. Chúng cứ lởn vởn trong đầu tôi khi thời gian thi đấu kéo dài sang hiệp phụ và ngày mới bắt đầu tại Moscow (trận đấu khai cuộc vào 10 giờ 45 tối giờ địa phương). Khi Van der Sar cản phá thành công cú sút của Nicolas Anelka, tôi không đứng dậy nổi, chẳng thể tin United đã giành chiến thắng. Tôi cứ ngồi bất động một lúc. Trên sân, Ronaldo vẫn nằm khóc vì cậu ấy là người thực hiện hỏng cú sút thứ ba.

Huấn luyện viên thủ môn của United đã thu thập tất cả những video cần thiết để chỉ dẫn cho Van der Sar cách thức các cầu thủ Chelsea có thể sút phạt. Cách đó vài ngày, chúng tôi cũng bàn luận kỹ lưỡng về thứ tự thực hiện loạt penalty của các cầu thủ. Cuối cùng, họ đều hoàn thành tốt công việc, trừ Ronaldo, người đã “nổ súng” trong cả mùa giải. Pha sút phạt của Giggs là xuất sắc nhất: thấp và khó, hướng thẳng đến góc khung thành. Hargreaves đưa bóng vào góc cao. Nani có một chút may mắn vì thủ môn đối phương đã chạm tay vào bóng. Carrick đơn giản. Ronaldo lưỡng lự và không thành công.
Đến lượt John Terry, cậu ấy chỉ cần đưa bóng vào lưới là sẽ mang chức vô địch về cho Chelsea. Lúc đó, tôi vẫn bình tĩnh và nghĩ ngợi: “Mình sẽ nói gì với các học trò đây?” Tôi phải hết sức cẩn thận với những lời nói sau thất bại. Sẽ thật không công bằng nếu mắng chửi các cầu thủ sau một trận Chung kết Champions League, bởi họ đã làm hết sức mình để có mặt tại đây và tất cả đều đang chìm trong cảm xúc nặng nề. Rồi Terry bỏ lỡ pha sút phạt thứ mười, niềm tin của tôi trở lại. Anderson thực hiện thành công loạt đá tiếp theo. Cậu ấy chạy lại về phía khán đài để ăn mừng với các cổ động viên United đang vô cùng phấn khích. Được thực hiện loạt luân lưu hướng về khán đài có người hâm mộ đội nhà là lợi thế không nhỏ của chúng tôi.
Đây hoàn toàn không phải một trận Chung kết Cúp châu Âu truyền thống. Điều đáng nói đầu tiên là múi giờ: trận đấu đã phải khai cuộc lúc 10 giờ 45 tối! Cơn mưa tầm tã cũng đã làm hỏng đôi giày của tôi. Bởi vậy, tôi phải mặc đồ thể thao tham dự buổi tiệc mừng chiến thắng. Các cầu thủ đã chế giễu tôi rất nhiều vì điều này. Đáng lẽ tôi cần mang thêm một đôi giày sơ cua.

Khi chúng tôi bắt đầu buổi tiệc đứng thì đã là 4, 5 giờ sáng. Thức ăn thì dở nhưng các đồng đội đã trao tặng Giggs một món quà hết sức đáng nhớ kỷ niệm trận đấu cậu ấy vượt qua cột mốc 758 lần ra sân của Bobby Charlton. Tất cả đều hát vang tên Giggs.
Trận Chung kết diễn ra vô cùng kịch tính với một số màn trình diễn xuất sắc từ các cầu thủ United. Wes Brown có một trong những trận đấu xuất sắc nhất trong màu áo Đỏ và kiến tạo cho Ronaldo ghi bàn mở tỉ số bằng pha tạt bóng tuyệt đẹp.
Tại vòng Bán kết, Chelsea đã sắp xếp Michael Essien đá hậu vệ phải. Xem xong trận đấu đó, tôi quyết định cho Ronaldo xuất phát bên hành lang trái để gây khó dễ cho Essien, một tiền vệ chính gốc. Kế hoạch này đã thành công khi Ronaldo bật nhảy khỏi tầm kiểm soát của Essien và đánh đầu mở tỉ số. Một tiền vệ chơi hậu vệ phải, lại còn phải đối đầu với một cầu thủ tấn công xuất sắc như Ronaldo, thất bại tan nát là khó tránh khỏi.
Chuyển Ronaldo sang cánh trái sẽ tạo điều kiện cho một cầu thủ lấp chỗ trống bên cánh phải. Tôi chọn Hargreaves. Nhanh nhẹn, dồi dào thể lực và biết cách tạt bóng, cậu ấy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tại trung tâm hàng tiền vệ, United có Scholes và Carrick, mặc dù Scholes phải rời sân phút 87. Cậu ấy cảm thấy khó thở sau một pha va chạm ở mũi khiến máu chảy không ngừng. Giggs vào thay và đã tỏa sáng!
Mặc dù phải trải qua sốc văn hóa với Moscow và khách sạn tại đây, sự chuẩn bị của chúng tôi vẫn diễn ra hết sức trôi chảy. Tại Bán kết, United đã đánh bại Barcelona: hòa 0-0 ở Tây Ban Nha và giành thắng lợi tối thiểu trên sân nhà. Bàn thắng của Scholes thật tuyệt diệu, một cú nã đại bác kinh điển từ khoảng cách hơn 20 mét.
Trong khoảng 20 phút đầu tại Nou Camp, giống như mọi khi đối đầu với Barcelona, United thi đấu tốt, đưa bóng trúng khung gỗ và còn bỏ lỡ một quả penalty. Khi họ dần lấy lại thế trận, chúng tôi lui về cố thủ trước vòng cấm. Có lẽ tôi cũng sẽ áp dụng chiến thuật này trong hai trận Chung kết năm 2009 và 2011, nếu không quyết tâm giành chiến thắng thuyết phục. Bạn có thể gọi đó là ngây thơ nếu muốn, nhưng tôi không đồng ý. Hai trận Bán kết năm đó, chúng tôi phải trải qua quá nhiều giây phút đứng tim. Đội hình di chuyển ngay bên ngoài vòng cấm hoặc thậm chí bên trong, cố gắng tìm cách đưa bóng lên. Trận lượt về tại Old Trafford, với những tình huống phòng ngự – phản công tốt, đáng lẽ United phải ghi thêm nhiều bàn thắng nữa. 15 phút cuối, Barcelona tung Thierry Henry vào sân và lại dồn ép chúng tôi về sân nhà. Tôi đứng ngoài đường biên, nhìn đồng hồ, lo âu khắc khoải. Mỗi pha cản phá thành công của United lại nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán đài. Đó có lẽ là ví dụ điển hình nhất của sự ủng hộ từ người hâm mộ. Toàn đội đã giữ tập trung để hóa giải sức ép khổng lồ.
Sau trận đấu này, tôi đã phát biểu: “Các cầu thủ không thể yếu đuối. Họ cần là những người đàn ông. Và tối nay, họ đã là những người đàn ông.”
United luôn mong muốn có cơ hội bổ sung thêm một chiếc cúp C1 sau những vinh quang năm 1968 và 1999. Chúng tôi cần nhanh chóng kiểm soát bóng ngay sau tiếng còi khai cuộc ở Moscow và chúng tôi đã làm được điều đó. Tấn công dồn dập và đa dạng, đáng lý ra chúng tôi phải dẫn trước 3 đến 4 bàn. Tôi đã bắt đầu nghĩ về một trận đại thắng.
Tuy nhiên, chỉ một bàn thắng cũng có thể đảo ngược cục diện trận đấu. Ngay trước giờ nghỉ, Chelsea có bàn gỡ hòa may mắn do công của Frank Lampard, đẩy chúng tôi về phòng ngự. Từ đây, Chelsea dần lấy lại thế trận và là đội thi đấu tốt hơn trong khoảng 25 phút đầu hiệp hai. Pha sút bóng trúng khung gỗ của Drogba khiến tôi phải thay đổi nếu muốn giành lấy quyền kiểm soát. Tôi đẩy Rooney sang cánh phải và kéo Hargreaves về trung tâm, một chiến thuật mang lại hiệu quả mĩ mãn.
Trực tiếp trải qua mọi sắc thái trên sân cỏ, bạn sẽ không thể nào biết được những màn trình diễn trước mắt mình có thật sự hấp dẫn hay không. Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng, đây xứng đáng là một trong những trận Chung kết Cúp C1 hấp dẫn nhất lịch sử. Thật vui khi được góp phần đưa hình ảnh bóng đá Anh ngày càng nổi bật.
Tôi phải dành lời khen ngợi cho sự thông minh của Edwin van der Sar trong những pha cản phá. Khi Anelka bước đến chấm đá phạt, tôi thầm nhủ – hãy đổ người sang trái đi. Edwin liên tục đổ người sang phải, trừ quả phạt ngay trước đó được thực hiện bởi Salomon Kalou. Bởi vậy, trước khi tung cú sút, có lẽ Anelka cũng phải suy nghĩ: “Lần này thủ môn sẽ đổ người về hướng nào đây?” Van der Sar chỉ tay về bên trái để làm đối thủ phân tâm. Và cậu ấy đã cản phá thành công! Pha sút phạt của Anelka đúng ra rất tệ, nhưng Edwin đã phán đoán chính xác.

Avram Grant là một người đàn ông tốt bụng. Tôi chỉ lo rằng ông ấy không đủ mạnh mẽ để kiểm soát các cầu thủ Chelsea. Cách hành xử của các cầu thủ Chelsea trong trận Chung kết không thể chấp nhận được: sau giờ nghỉ, từng người một bước ra sân, châm chọc trọng tài trong đường hầm. Một đội bóng phải đi cùng nhau, không bao giờ có chuyện tách từng cá nhân ra như vậy. Trọng tài cũng yêu cầu họ đi nhanh, nhưng chỉ nhận được sự phớt lờ. Những điều này có thể ảnh hưởng đến tâm lý trọng tài trong quyết định rút thẻ đỏ đuổi Drogba cuối hiệp phụ thứ hai.
Tình huống này diễn ra từ một cuộc tranh cãi giữa Carlos Tevez và các cầu thủ Chelsea, dẫn đến việc Nemanja Vidic chạy lên hỗ trợ đồng đội. Và rồi Drogba vung tay lên tát nhẹ vào mặt Vidic. Một khi đã đưa tay lên, bạn không còn cách nào để chối cãi nữa rồi. Trọng tài đã hỏi ý kiến trợ lý ở đường biên để biết được người phạm lỗi là ai. Và bùm! Drogba bị đuổi khỏi sân. Thời điểm đó, chúng tôi đã giành lại quyền kiểm soát thế trận. Giggs suýt chút nữa ghi bàn nhưng bị Terry cản phá trên vạch vôi. United liên tục tạo ra những cơ hội nhưng đều bỏ phí. Chiếc thẻ đỏ này không phải là một tình huống bước ngoặt. Tôi cho rằng Chelsea đã cố gắng bảo toàn tỉ số hòa để bước vào loạt penalty định mệnh.
Mặc dù phải nhận thẻ đỏ trong trận Chung kết, Drogba vẫn luôn là một đối thủ khó chịu với United. Cậu ấy rất to lớn, mạnh mẽ, và điều khiến tôi chú ý nhất là chuyên gia trong những bàn thắng ngoạn mục, từ khoảng cách hơn 20 mét. Trong cuộc đối đầu cuối cùng với Chelsea của Carlo Ancelotti, tôi hết sức ngạc nhiên khi Drogba ngồi trên băng ghế dự bị. Torres là người xuất phát. Nhưng cuối cùng, Drogba vào sân, ghi bàn và giúp Chelsea giành lại thế trận.
Đội hình Chelsea năm đó luôn khiến tôi gặp khó khăn mỗi khi đối đầu. Thủ môn Petr Cech của họ rất xuất sắc. Tôi từng có cơ hội chiêu mộ Cech khi cậu ấy mới 19 tuổi. Nhưng thay vào đó, Chelsea bỏ ra 8 triệu bảng và có được sự phục vụ của cậu ấy đến bây giờ.
John Terry thì luôn tạo được ảnh hưởng. Ashley Cole liên tục leo biên. Và Frank Lampard hoàn toàn có thể tin cậy ở vị trí tiền vệ con thoi. Trong những năm tháng đỉnh cao, Lampard ít khi đảm nhiệm nhiệm vụ phòng ngự nhưng cậu ấy vẫn hoạt động năng nổ và hiếm khi ngồi ngoài. Bốn cầu thủ kể trên và Drogba là “xương sống” của Chelsea. Họ cũng có tiếng nói mạnh mẽ trong phòng thay đồ.

Tôi chưa bao giờ thừa nhận Chelsea sẽ gặp nhiều sức ép hơn chúng tôi vì cuộc đối đầu này diễn ra trên quê nhà của Abramovich, mặc dù ông ấy có ngồi trên khán đài và chiêm ngưỡng khoản đầu tư khổng lồ của mình. Tôi thậm chí còn cho rằng nó chẳng thể gây ảnh hưởng đến trận đấu. Tôi chủ yếu lo lắng về công tác an ninh. Moscow là thành phố của những câu chuyện bí ẩn. Tôi đã đọc nhiều cuốn sách về Cách mạng Nga, về Stalin, một người tàn bạo hơn cả Nga hoàng, giết hại chính người dân của mình để chuyển sang nền nông nghiệp tập thể.
Đây cũng là một mùa giải thần kỳ của Ronaldo. 42 bàn thắng cho một cầu thủ chạy cánh. Một vài lần, cậu ấy được kéo về trung tâm, nhưng chủ yếu, trong hệ thống chiến thuật của tôi, Ronaldo là người di chuyển rộng. Trong mỗi trận đấu, cậu ấy đều tự tạo cho mình ít nhất 3 cơ hội. Tôi từng xem một trận đấu khác của Real Madrid khi Ronaldo có khoảng 40 cú sút về khung thành đối phương.
Trên tất cả, chiến thắng tại Moscow là một sự bù đắp cho Man Utd. Đội bóng xứng đáng giành nhiều vinh quang hơn tại châu lục. Đây là chức vô địch thứ ba của United, tiến gần đến thành tích 5 chức vô địch của Liverpool. Tôi luôn tin tưởng rằng đến một thời điểm nhất định, United sẽ cân bằng số danh hiệu với Liverpool, vì chúng tôi đã nhận thêm nhiều sự tôn trọng mỗi khi hành quân ra châu Âu. Nếu giành một chiến thắng trong hai lần đối đầu với Barcelona, United đã có 4 chức vô địch, bằng với Ajax và Bayern Munich ở thời điểm đó.
Trong giây phút ăn mừng chiến thắng, chúng tôi không thể tìm thấy một chút sâm-panh nào ở sân vận động Luzhniki. Các nhân viên được cử đến những quán bar để tìm mua đồ uống. Andy Roxburgh đã vào phòng thay đồ để chúc mừng, tôi đành phải xin lỗi: “Tôi còn không thể mời ông một ly sâm-panh vào lúc này.” Chúa mới biết sau đó chúng tôi đã mua được thứ gì nhưng không ai quan tâm và tất cả đều mở tiệc. Các cầu thủ bắt đầu trêu chọc nhau, vui nhộn, ngớ ngẩn. Tôi đứng bên, hài lòng và tự hào. Cơn mưa khiến tôi ướt như chuột lột và buộc phải mặc một bộ đồ thể thao. Abramovich không thấy đâu ngay sau trận Chung kết, các cầu thủ Chelsea cũng không ai chúc mừng chúng tôi.
Trận Chung kết năm 1999 tại Barcelona, khi United đánh bại Bayern Munich, rơi vào đúng sinh nhật của Sir Matt Busby. Đôi khi, bạn mong đợi trong những trận đấu, các vị thần sẽ bên bạn, hay ông lão Matt từ trên cao dõi theo. Tôi không quá tin tưởng vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng có lẽ một thứ là định mệnh đã giúp chúng tôi chiến thắng trong hai trận Chung kết. Matt đã đưa đội bóng tham dự đấu trường châu Âu khi cả nước Anh chống lại ý tưởng đó. Cuối cùng, tầm nhìn của Matt là hoàn toàn chính xác.
Sau khi giành được một danh hiệu lớn, bạn cần bổ sung ngay cầu thủ để làm mới đội hình và tránh tâm lý thỏa mãn. Chỉ vài tuần sau vinh quang tại Moscow, United đã chiêu mộ thành công Dimitar Berbatov. Tôi chú ý đến Berbatov từ trước khi cậu ấy gia nhập Spurs. Thăng bằng tốt, xử lý bóng điềm tĩnh, khả năng ghi bàn cao. Tôi cảm thấy đội bóng cần có thêm sự điềm tĩnh trên mặt trận tấn công.
Nhưng rồi Daniel Levy, chủ tịch của Tottenham, khiến chúng tôi hết sức miễn cưỡng khi thương thảo hợp đồng. Đây là lần thứ hai United tiếp cận Spurs của Levy vì một cầu thủ, trước đó là Michael Carrick. Cảm giác của tôi giống như đi tàu lượn. Xong xuôi mọi thứ, mắt bạn vẫn còn hoa lên. Bạn không thể bàn bạc cả hai mặt của vấn đề với Levy. Levy chỉ muốn thuận lợi cho ông ấy, cho Tottenham, không còn điều gì khác. Dĩ nhiên, điều này chẳng hề tồi tệ dưới góc nhìn của ông ấy.
                                                                                  Trích tự truyện sir Alex

Một trận đấu kịch tính kéo dài cho đến những loạt sút Penalty quyết định. Dybala sút trượt quả thứ 5 và Pasalic lạnh lùng đánh bại Buffon mang về chiếc cúp bạc siêu cúp Italia dành cho Milan. Kết thúc những năm tháng thống trị của Juventus và biết đâu đó lại mở ra một thời kỳ mới dành cho Rossoneri nơi mà những trái tim Milan đã chờ đợi quá lâu cho một cuộc đổi thay.



5 năm, khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Milan đã đợi cho khoảnh khắc quý giá này quá lâu.120 phút của 11 cầu thủ trẻ trung trên sân,120 phút thổn thức của những Milanista, ký ức lại ùa về ký ức của một Milan thời vàng son năm nào. không Kaka, không pirlo, Inzaghi... thay vào đó là những Donnarumma, Pasalic hay Bonaventura. AC Milan oai hùng ngày nào giờ đang sống lại trên đôi chân những con người trẻ tuổi nhưng đầy tài năng.
Đã từng có những thất vọng, những nghi ngờ, những trách móc hướng về những cầu thủ trẻ- những chàng trai thậm chí còn chưa bước sang tuổi 20. Nhưng ngày hôm qua họ lại là những chiến binh quả cảm nhất lấn lướt dàn sao tài năng của Bà đầm già thành Turin với những ngôi sao sáng nhất Serri A hiện tại.Những chàng trai sọc đỏ đen xua tan mọi chỉ trích bằng một cách không thể ngọt ngào hơn, đâu đó vẫn có một chút may mắn nhưng nó hoàn toàn xứng đáng cho những nỗ lực của họ.
Milan bị dẫn trước và đối phương áp đảo ngay từ những phút đầu tiên. Nhưng nhờ cú đánh đầu điểm 10 của Bonaventura, nhờ sức trẻ và bản lĩnh của những dòng máu nóng đến từ đôi chân của Pasalic và đôi tay màu nhiệm của Donnarumma, chức vô địch Siêu cúp Italia đã thuộc về các Rossoneri một cách đầy thuyết phục.



Đó không chỉ là danh hiệu đầu tiên cho những chàng trai trẻ, đó còn thành quả vinh quang đầu tiên sau bao ngày chờ đợi, là cơn mưa rào sau những ngày nắng hạn, là cái giá cho miệt mài và là niềm tin cho những vinh quang đợi Milan phía trước.
Một món quà ngày giáng sinh tuyệt vời cho các Milanista. Chúc mừng Montella, chúc mừng AC Milan!
Thành công đã được gặt hái và chỉ chờ đợi những Rossoneri tiến lên chinh phục tầm cao mới mà thôi.
Khắp các mặt báo hôm nay đã nói quá nhiều về pha solo ghi bàn của Công Phượng. Không biết có vô tình hay không mà người ta vô tình quên đi cú đúp của Văn Toàn mang về chiến thắng cũng như tấm vé vào vòng bán kết giải U21 quốc tế. Mà Văn Toàn chắc cũng chẳng mảy may suy nghĩ về điều này vì chàng trai 20 tuổi xứ Hải Dương này đã quá quen với việc trở thành một chiến binh thầm lặng trong chiến tích của đội nhà.

Không mấy ai biết Văn Toàn là tiền đạo chủ lực của HAGL tại V-League 2016, chàng trai có thân hình mảnh mai này thi đấu hầu như trọn vẹn các trận đấu cho HAGL mùa này. Thi đấu năng nổ cùng với tốc độ là điểm mạnh của Văn Toàn. Luôn thi đấu ổn định khi có cơ hội ra sân cho đội tuyển quốc gia. Khả năng chạy chỗ cũng như kỹ thuật khéo léo luôn gây ra rất nhiều khó khăn cho hàng thủ đối phương.





U21 HAGL thắng đậm, cả sân Thống Nhất ra về trong hoan hỉ. Các CĐV cuối cùng đã được mãn nhãn với pha solo của Công Phượng, báo chí lại có nhiều điều để nói về chiến thắng 3 sao của thầy trò Graechen. Ngay cả Gangwon FC dù thua cuộc nhưng vẫn có được niềm vui nho nhỏ khi họ được mục sở thị khả năng của tân binh Lương Xuân Trường.
Trong những niềm vui đó, Văn Toàn dường như lạc lõng…

Hai bàn thắng để giúp U21 HAGL ấn định cục diện trận đấu ngay khi hiệp một còn chưa khép lại. Dẫu cho những bàn thắng ít nhiều đến từ sự non nớt của hàng thủ đối phương, thì sự sắc bén của tiền đạo sinh năm 1996 vẫn là điều không thể phủ nhận. Nhưng trên mặt báo, có lẽ tìm kiếm một bài viết về Văn Toàn giữa những lời ca ngợi Công Phượng và Xuân Trường là điều xa xỉ.

Nó cũng giống như những gì diễn ra chỉ vài tuần trước, khi ĐT Việt Nam trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau tại AFF Cup 2016. Lần lượt Công Vinh, Trọng Hoàng, Văn Thanh hay Vũ Minh Tuấn được nêu tên như người hùng sau mỗi trận đấu, nhưng người ta dường như không bao giờ thấy Văn Toàn xuất hiện trong ánh hào quang.

Người ta quên mất Toàn đã chơi ổn định thế nào dù phải đá lệch vị trí, người ta cũng quên mất rằng cậu luôn là một trong số những người có khả năng gây đột biến cao nhất trên hàng công. Hôm qua, khi Toàn được trở về vị trí tiền đạo cắm sở trường, đó cũng là lúc cậu phát huy được hết những điểm mạnh của mình, xông xáo, nhạy bén và dứt điểm gọn gàng, chạy chỗ thu hút hàng thủ đối phương để tạo cơ hội cho đồng đội Văn Toàn đều làm rất tốt.

Mà Văn Toàn cũng đâu cần những lời ngợi khen của báo chí để đưa anh lên mây sau những chiến thắng rồi lại thả chàng trai nhỏ bé ấy xuống mặt đất rồi vùi dập tơi tả mỗi khi anh thất bại. Cuộc đời cầu thủ bạc bẽo lắm làm sao làm thỏa mãn hết những con mắt của người xem bóng đá. Vậy nên cứ tập luyện chăm chỉ và sống hết mình với đam mê bóng đá đi Văn Toàn ạ. Thành công sẽ đến với người chăm chỉ, làm sao quên được pha đi bóng rồi dứt điểm chéo góc ghi bàn thắng vào lưới U19 Nhật Bản tại Mỹ Đình 2 năm trước, làm sao quên được chàng trai ngồi khóc như mưa trong cabin sau trận đấu với Hà Nội T&T khi mùa đầu tiên chập chững lên đá V-League, làm sao quên được chàng trai nhăn nhó khi tự mình bỏ lỡ cơ hội.  Còn rất nhiều chuyện để kể về chàng trai Hải Dương này nhưng những hình ảnh ấy dường như chỉ chìm vào quên lãng như cách người ta quên cậu ấy trong những khoảnh khắc thăng hoa nhất.

Mặc kệ và tiếp tục tiến lên nào Văn Toàn.
Thật lạ khi chúng ta ngồi đây và bàn luận về một cầu thủ đang đá ở Championship, có một thời trẻ bình bình ở Arsenal và sau đó là vật lộn với Juventus, Wolfsburg rồi Nottingham Forest. Cầu thủ này chẳng có gì đặc biệt ngoài cái duyên ghi bàn đã lụi tàn trên băng ghế dự bị của hết đội này đến đội khác, và dăm ba thời khắc toả sáng hiếm hoi trên sân cỏ (như bàn thắng hạ gục Bayern trong trận Siêu Cúp Đức hè năm 2015) hoặc đáng nói hơn, ngày hôm nay của 8 năm về trước, một kỉ lục của bóng đá Anh đã được lập nên: Nicklas Bendtner vào sân từ ghế dự bị và ghi bàn vào lưới Tottenham chỉ sau 18 giây.




Thế nhưng, bóng đá trở thành môn thể thao vua cũng chính là bởi nó mang lại quá nhiều các cung bậc cảm xúc khác biệt nhau. Kẻ thắng hạnh phúc, người thua rơi lệ; nếu có những người sẽ mang lại cho chúng ta những cảm xúc rưng rưng khi nhắc đến, thì cũng phải có người mang tiếng cười đến môi người hâm mộ. Vì bóng đá đâu chỉ có hồi ức hay chiến thuật, bóng đá còn phải có cả những chủ đề như “Lord” nữa, để biến thành một môn thể thao trọn vẹn với những hỉ, nộ, ái, ố rất riêng. Và chúng ta nên cảm ơn Nicklas Bendtner theo cách đó.

TỪ NHỮNG KHÁT KHAO DẠI MIỆNG

Thực tế mà nói, Bendtner đã nổi tiếng vì những câu nói không biết người biết ta. Tuy vậy, sẽ không sai khi nói anh chỉ nêu lên quyết tâm của mình, lên dây cót cho chính mình và thành thật đề đạt những mơ ước mà bất kì cầu thủ nào cũng có.

“Nhìn các đồng đội thi đấu từ trên băng ghế dự bị là điều không bao giờ mà tôi mong muốn cả. Tôi muốn được ra sân thường xuyên, và đã có một kế hoạch để làm điều đó. Điểm đến tiếp theo trong sự nghiệp của tôi sẽ là Barcelona hoặc Real Madrid. Trong 5 năm tới, tôi sẽ trở thành một trong những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới. Tin tôi đi, điều đó sẽ thành sự thật.”

Một anh chàng bị coi là “chân gỗ” đã phải gào lên để thế giới tin mình như thế, để tự tạo động lực như thế. Trong đầu Bendtner, chỉ có Messi là giỏi hơn anh. 
Nicklas Bendtner Nguoi mang cho dung cho nhung tieng cuoi hinh anh 2
Nicklas Bendtner và bàn thắng đáng nhớ nhất của anh trong màu áo Arsenal
Vậy đấy, Bendtner đã làm người ta phải vò mắt, ôm đầu và tôn anh lên làm Thánh ảo tưởng theo cách đó. Nhưng đúng thế, được thi đấu thường xuyên, tuần nào cũng ra sân, ghi những bàn thắng đẹp, chứng kiến cầu trường nổ tung và cống hiến tất cả những gì mình có là lý do vì sao người ta chọn làm cầu thủ. Thi đấu cho Real Madrid hay Barcelona, hai đội bóng thuộc tầm vĩ đại nhất lịch sử bóng đá thế giới, cũng là ước mơ được ấp ủ trong tủ kính của không ít cậu bé ăn tập hàng ngày. Có những người sẵn sàng khoác lên mình chiếc áo của hai đội bóng kia rồi chấm hết. Julian Faubert hay Thomas Vermaelen có thể là những ví dụ điển hình.

Bendtner thực ra chẳng khác những người khác là bao. Anh chỉ mơ ước, và thể hiện cái mơ ước ấy bằng những ngôn từ có thể coi là dại miệng, không trau chuốt, kém suy nghĩ. Nếu có ai nói anh không ý thức được khả năng thực sự của mình, thì bản thân Bendtner có những lý do và những thành tích để bản thân anh tự hào. 45 bàn cho Arsenal, sở hữu bàn thắng nhanh nhất lịch sử Premier League trong trận derby London quan trọng với Tottenham, và hơn cả là những đóng góp cực kỳ đáng kể cho màu áo Tổ quốc. Cùng với Christian Eriksen, Nicklas Bendtner là cái tên không thể thiếu với ĐTQG Đan Mạch, nơi mà “Lord” là một đầu tàu.

Nếu chúng ta bớt xét nét hơn, có thể xem Bendtner là một cậu nhóc dại dột mãi chẳng lớn trong cái vỏ bọc 1m94. Nhưng cá nhân người viết nghĩ rằng, những câu nói như kiểu “Lord đã mang bóng đá từ hành tinh Pikachu về với Trái Đất, rồi 4 năm đổi quốc tịch để vô địch World Cup một lần, mang lại sự phong phú cho thế giới bóng đá” cũng chỉ là bông đùa cho vui chứ không có ác ý. Và hy vọng Bendtner không buồn vì những lời nói đó.

CHO ĐẾN NHỮNG TRÒ LỐ THỰC SỰ

Người ta không trách Bendtner khi anh nói những câu như “Tôi muốn chơi và thắng, tôi muốn được trả mức giá cao vì tôi tin vào chính mình”. Người ta chỉ trách anh khi vin vào những vạ miệng cũ để nói lên những câu nói chối tai thực sự.

“Người ta không nên so sánh tôi với một doanh nhân về mặt thu nhập. Tôi kiếm được nhiều tiền ngang ngửa với những diễn viên điện ảnh.”

Câu nói trên chẳng sai, đúng là Bendtner làm ra nhiều tiền thật, và có thể tiền của anh chẳng thua gì một doanh nhân tầm trung thành công nhất. Thế nhưng, đôi khi nói ra sự thật chỉ khiến cho người khác thêm khó chịu. Bởi vì khi ở nhà, Nicklas có thể ngồi trên một đống tiền, đó là việc của anh; nhưng màn trình diễn thực sự trên sân cỏ lại không hề tương xứng. Thay vì làm việc và nỗ lực để giành được những thứ như thời tuổi trẻ anh hằng mơ ước, thì Bendtner càng ngày càng chẳng khác gì một nhân vật showbiz muốn nổi tiếng bằng những chiêu trò.

“Tôi tôn thờ cơ thể của mình. Sau khi bị tai nạn, tôi đã rất lo lắng và phải cởi bỏ hết quần áo, kể cả quần trong, rồi cầm một chiếc gương ô tô bị rơi ra để kiểm tra cơ thể mình. Cả trước lẫn sau. Rồi sau đó tôi mới gọi điện cho đội bóng để thông báo sẽ đến tập muộn.”

                                                                                            theo trên đường pitch

Một Alexis bùng nổ từ đầu mùa bỗng nhiên chững lại trong hai vòng đấu gần đây nhất.Không phải phong độ đi xuống mà là anh đang chơi một thứ nhạc cụ mà đồng đội không thể chơi vào lúc nay. Lối đá chậm chạp và thiếu gắn kết khiến pháo thủ bị bỏ lại trong cuộc đua vô địch.

Ozil chơi bóng như thể đây đã là vòng đấu thứ 38 vậy. Di chuyển chậm chạp, mệt mỏi, không thể tranh chấp và chuyền hỏng khá nhiều. Các đồng đội của anh thì cũng không khá hơn, họ tỏ ra đuối sức và không thể tranh chấp tay đôi với đối phương. Các cầu thủ Arsenal chơi bóng cứ như thể đang chơi một điệu vang lạc nhịp vậy. Trong trận đấu với Man City các pháo thủ không có lấy một pha phản công trong hiệp hai. Sanchez chỉ còn biết chạy theo bóng và hối thúc đồng đội dâng cao hơn để Pressing nhưng thể lực đi xuống thấy rõ khiến họ không thể đuổi theo bóng quá 5 phút.

Người hâm mộ Arsenal chắc hẳn sẽ nhớ rất lâu hình ảnh Alexis Sanchez ngồi thụp xuống với một vẻ mặt thất thần khi anh biết Arsenal sắp thua Manchester City trên sân Etihad. Họ sắp thua, khi chỉ còn 1 phút nữa là tiếng còi mãn cuộc sẽ vang lên, trong một trận đấu mà họ đã có bàn thắng từ phút thứ 5, trước một đối thủ không yếu, nhưng được đánh giá là cách phòng ngự không được đánh giá quá cao trong tổng thể chung của đội bóng do Pep dẫn dắt. 


Alexis vẫn vậy vẫn thi đấu như những ngày đầu chập chững đến với bóng đá, trên đôi chân trần của một cậu bé nghèo ở Tocopilla. Anh hò hét mỗi khi thấy đồng đội không chịu áp sát đối thủ, anh bực bội khi bỏ lỡ cơ hội và anh sẵn sàng tranh chấp hoặc theo về tận sân nhà để giải nguy. Sanchez là thế thẳng tính nhưng đầy nhiệt huyết,hết mình vì đội bóng. Chỉ có điều Sanchez giờ đây quá cô độc bên trên cầu môn đối phương khi mà sự thay đổi ở Arsenal vẫn tồn tại hơn 12 năm nay.

Chắc chắn anh sẽ không ở Arsenal lâu như Van Persie đã từng làm. Giờ đây, sau khi thua một trận nhạy cảm vào đúng một thời điểm nhạy cảm như thời gian thương thảo hợp đồng, kể cả khi đội chủ sân Emirates có đồng ý tăng lương cho anh, thì Sanchez cũng chưa chắc đã ở lại. Một nốt thăng cần phải tìm một một bản Ballad, Jazz hoặc Rock mới có một hoặc một vài nốt cao trào. Vì khi tiền đạo người Chile nghỉ ngơi hậu giải nghệ, thứ mà anh nhìn ngắm mỗi ngày sẽ là tủ danh hiệu của mình, chứ không phải một quãng thời gian cố gắng chẳng đi tới đâu hay là mình đã đóng vai trò lớn thế nào ở một đội bóng, thật tiếc, chưa đủ lớn…
Tôi đã làm những thứ hoàn toàn tuyệt vời, nhưng Mourinho vẫn khoe ra bộ mặt như đang trong ngày cuối tuần mưa ẩm ướt. Tôi hỏi Rui Faria (cánh tay phải của ông). Ông ta chỉ nói: "Quên chuyện làm gương mặt Mourinho thay đổi đi. Ông ấy không phản ứng như chúng ta".

Không ư? Ừ. Chờ đó. Zlatan này sẽ mang cuộc sống trở lại gương mặt kia. Có tạo ra phép thuật tôi cũng phải thử. Cách nào cũng được, Zlatan sẽ phải làm cho Mourinho phấn khích vui sướng!


Nó đã xảy ra, nhưng chỉ một lần khi chúng tôi giành danh hiệu thứ ba, và tôi là Vua phá lưới. Mourinho, người đàn ông với khuôn mặt sắt đá đã thức dậy. Ông ấy khi đó giống như một gã điên. Còn tôi thì mỉm cười: “Tôi đã làm được, sau tất cả.” (trích tự truyện Tôi Là Zlatan).


Zlatan Ibrahimovic và Mourinho khi còn ở Inter

Đó là câu chuyện của bảy năm về trước, khi gã khổng lồ người Thụy Điển đã phải tốn công sức chỉ để lấy được một nụ cười của Người Đặc Biệt.

Còn câu chuyện của hôm Chủ Nhật vừa qua thì sao? Mourinho không còn cuồng nhiệt  ngoài đường pitch như ông đã từng làm trước đây khi dẫn dắt Chelsea và Inter Milan. Có nhiều người đã nhận ra sự thay đổi ấy trên gương mặt và cử chỉ của HLV người Bồ Đào Nha. Ông trầm tĩnh ngồi trên băng ghế huấn luyện xem các học trò của mình thi đấu. Bàn thắng đầu tiên đến, bàn thắng thứ 9 của Ibra trong 9 trận gần nhất – pha đánh đầu dứt khoát sau đường kiến tạo đẳng cấp từ Lingard. Các cầu thủ vui mừng, Lingard thu mình trước cú bật nhảy ăn mừng quá khích của Ibra như thể gã khổng lồ chực đâm sầm vào anh vậy. 




Trong khi đó, Mourinho vẫn lặng lẽ, ông không hề có một biểu hiện nào về bàn thắng ấy. Có lẽ ông vẫn còn ám ảnh với những trận hòa phút cuối trước đó, mặc dù đội bóng của ông đã dẫn trước và thi đấu thuyết phục hơn. Trong đầu ông lúc ấy là những toan tính, làm thế nào để kiểm soát tỉ số và định đoạt trận đấu. 

Thế nhưng, đến khi Ibra nâng tỉ số lên 2-0, vị HLV ấy không còn ngồi yên trên ghế nữa, ông lao ra và đưa hai nắm đấm lên, cảm xúc như dâng trào sau cút dứt điểm tuyệt đẹp ấy. Ibra – đơn giản lại làm ông cười như một gã điên.

Cho đến khi hồi còi mãn cuộc vang lên trên SVĐ The Hawthorns, Zlatan Ibrahimovic vẫn đứng đó, ở vòng tròn giữa sân với quả bóng trên tay. Cuối cùng thì, gã khổng lồ ấy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của một ngôi sao thắp sáng trong đêm tối Tháng Mười Hai giá lạnh. 

Cú đúp của cầu thủ người Thụy điển đã mang về chiến thắng thứ tư liên tiếp cho Manchester United một cách xứng đáng. Với riêng anh, 16 bàn thắng trong vòng 25 trận và 10 bàn thắng trong 9 trận gần nhất. Sự trở lại đầy ấn tượng không chỉ dừng lại ở đó, anh vẫn chạy trên sân cho tới khi trọng tài Anthony Taylor thổi hồi còi mãn cuộc. Kể từ khi gia nhập United, anh chưa từng ra nghỉ sớm ở các trận tại Ngoại Hạng Anh. 16 lần ra sân trong đội hình chính thức là 16 lần anh thi đấu cả 90’, hơn 1440 phút rồi đấy, Ibra ạ.
Zlatan Ibrahimovic: Ruou vang do trong bua tiec Giang Sinh1
Zlatan Ibrahimovic ăn mừng khiến Lingard phải dè chừng
Đó là điều mà không nhiều người ngờ được khi Ibra mới đặt chân đến Old Trafford hồi tháng Bảy năm nay. Đội ngũ truyền thông của United đã không hề do dự, họ đã làm tất cả để có thể PR cho siêu sao người Thụy Điển: bằng hashtag #ZlatanTime và sau đó dòng tweet giới thiệu: “chàng tiền đạo vượt qua bài test thể lực bằng chỉ số đáng kinh ngạc – một kỉ lục của đội bóng.” Tuy vậy, những ánh mắt hoài nghi vẫn hướng đến Zlatan, tài năng của anh là không thể phủ nhận, nhưng họ cho rằng với độ tuổi ấy, anh không thể đáp ứng cho những thử thách trước mắt. Trong mắt họ, anh là một bản hợp đồng miễn phí nhưng xem ra sẽ là sai lầm của United.

Mùa giải đã đi hết gần nửa chặng đường, ấy thế mà, cầu thủ-đã -35-tuổi ấy vẫn sung mãn tựa như anh chàng Thạch Sanh lực lưỡng hạ gục mọi quái vật. Jose Mourinho đã dùng từ “Phenomenal” (hiện tượng) để nói về anh mỗi khi chứng kiến tinh thần thi đấu như một chiến binh. Và bản thân Ibra, anh còn mong muốn  nhiều hơn thế. 

“Cứ thêm một tuổi, tôi lại càng hoàn thiện hơn, như loại rượu vang đỏ ấy. Anh thích vang đỏ chứ? Tôi là một ví dụ hoàn hảo cho hình ảnh đấy. Tôi đã ổn định ở đây, và thấy hạnh phúc lắm. 35 tuổi rồi đấy, nhưng tôi thì cứ nghĩ tôi mới 20. Có khi tôi phải chơi bóng đến khi 50 tuổi mất.”

Ibra sẽ vẫn chơi bóng cho đến năm 2031, điều đó có thể xảy ra lắm chứ, nhưng là màu áo nào thì tất cả chúng ta đều chưa biết. Tuy vậy, đến thời điểm này, giá trị anh mang đến cho đội bóng áo đỏ thành Manchester là không thể phủ nhận. Cựu tiền đạo của Paris Saint-Germain đã mang đến Nhà Hát những điều anh đã kinh qua sau bao năm chinh chiến, là cơ bắp rắn chắc mà các hậu vệ đối phương cảm nhận được sau mỗi pha va chạm, là độ dẻo dai và sức mạnh anh thổi vào hàng công của United những trận gần đây, không chỉ dừng lại ở pha đánh đầu nhanh như cắt mà còn ở lần dứt điểm kĩ thuật mang đến bàn thắng thứ hai cho Manchester United hạ gục West Brom ngay trên sân nhà – một cú đúp hoàn hảo của riêng anh.

 “Anh ấy chơi bóng bổng quá tốt, đôi chân của anh ấy cũng thật tuyệt vời, quá mạnh mẽ. Anh cứ nhìn vào bàn thắng thứ hai thì sẽ rõ – đa số các cầu thủ trong tình huống đó sẽ chuyền bóng nhưng anh ấy thì không.”- thủ môn Ben Foster của West Brom đã chia sẻ. 

“Anh ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? 35? Chúa ơi. ”

Có một sự thực mà không ai có thể phủ nhận đó chính là thể lực sung mãn của Ibrahimovic – một người có thể dành hàng giờ sau sân cỏ để tập luyện – bao gồm cả thời gian luyện tập Taekwondo, môn võ mà anh đã đạt đến Đai Đen – điều đã thuyết phục được Người Đặc Biệt Jose Mourinho khi ông chắc rằng anh sẽ làm nên chuyện ở các sân cỏ xứ Sương Mù. 

“Điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên (về Ngoại Hạng Anh) đó là các trận đấu rất khó kiểm soát.” Ibra chia sẻ. “chạy lên cao rồi lại lui về rất thấp, phòng ngự rồi tấn công, nhịp độ trận đấu luôn cao nhưng thực tế là vậy, cơ thể của bạn cần phải thích nghi thôi. Tôi đã từng góp mặt ở các giải quốc nội ở các quốc gia khác nhau, và luôn luôn tìm cách để thích nghi.”

Không chỉ là ngòi nổ cho những bàn thắng quyết định, Ibra vẫn luôn sẵn sàng tạo cơ hội cho đồng đội khi cần thiết, nếu Lingard có duyên hơn trong những pha dứt điểm thì tỉ số có lẽ không dừng ở 2-0 nữa.

Thế nhưng những trận đấu ở Ngoại Hạng Anh không đơn giản là một trận đấu, ở đó, tinh thần chiến đấu trong Ibra đôi khi trở thành điều bất lợi trong những lần anh đối mặt với hậu vệ đối phương. Đơn cử như khi anh phạm lỗi với Dawson, tình huống mà đáng lẽ anh đã phải rời khỏi sân, may mắn thay, chiếc thẻ vàng của trọng tài Taylor là một cứu cánh cho anh vào thời điểm đó. Tuy nhiên, vấn đề được đặt ra rằng: liệu khi Ibrahimovic vắng mặt, dù là chấn thương hoặc một án phạt, Man Utd sẽ xoay xở thế nào. Một loạt những tỉ số hòa trước đó của Quỷ Đỏ cho thấy sự bất ổn của hàng công nếu họ lại tiếp tục bỏ lỡ những cơ hội để rồi tuột mất điểm ở những phút cuối cùng ở những trận đấu tới. Còn chân sút tốt nhất của họ lại đang ngồi xem ngoài sân chỉ vì những thẻ phạt không đáng có?
Zlatan Ibrahimovic: Ruou vang do trong bua tiec Giang Sinh3
Zlatan Ibrahimovic và thẻ phạt trong trận thắng West Brom
Và như vậy, Marcus Rashford, Anthony Martial, thậm chí ngay cả những tiền vệ như Paul Pogba hay Juan Mata, đương nhiên sẽ phải thể hiện nhiều hơn, dứt điểm chính xác hơn khi Ibra được nghỉ ngơi, bởi theo Mourinho “Cậu ấy không thể đá cả 60 trận được.”

Nhưng có thật cầu thủ người Thụy Điển ấy muốn dừng lại? Thierry Henry có lẽ đã đúng trong luận điểm của mình “Nghỉ ngơi ư? Tôi không nghĩ “gã cao lớn đó” muốn vậy. Cậu ta không phải tuýp cầu thủ hay chơi bời, chè chén sau trận, điều cậu ta muốn là được ra sân và cháy hết mình.”

Đúng vậy, nếu cứ nhìn vào thời điểm hiện tại, người ta chỉ thấy một Ibra trở lại quá phi thường ở độ tuổi 35, phù hợp lối chơi, bùng nổ và tỏa sáng khi cần thiết. Để rồi trên khán đài của The Hawthorns ngày hôm ấy, các CĐV của Man Utd, những người không quản ngại đường xa đến SVĐ đã hát vang tên của Eric Cantona sau khi anh nâng tỉ số lên 2-0. Vậy là sau gần 20 năm kể từ ngày huyền thoại người Pháp chia tay Old Trafford, United đã tìm thấy một tiền đạo mới với khí chất và cá tính mạnh mẽ như thế - người luôn có khát khao chiến đấu vì đội bóng, vì HLV: “Tôi cảm thấy hưng phấn trước trận đấu, tin tưởng vào những câu chuyện mà Mourinho kể. Tôi cảm thấy cơ thể mình sản sinh ra rất nhiều Adrenaline khi chiến đấu vì Mourinho.”

Bữa tiệc Giáng sinh đã tới gần, còn gì tuyệt vời hơn khi làm một chút vang đỏ nồng ấm trong tiết trời lạnh giá – ly rượu vang hảo hạng Zlatan Ibrahimovic.

                                                                nguồn trên đường pitch

MUÔN MÀU BÓNG ĐÁ

CẢM XÚC BÓNG ĐÁ

THỐNG KÊ BÓNG ĐÁ