Trước trận Chung kết Champions League 2008, tôi là kỷ lục gia không mong muốn trong những loạt penalty. Tôi đã để thua hai trận Bán kết, một trận knock-out tại cúp châu Âu cùng Aberdeen; một vòng đấu Cúp FA với Southampton, một trận Chung kết Cúp FA với Arsenal, một trận knock-out khác ở Moscow trong khuôn khổ cúp châu Âu cùng Man United. Sáu thất bại và chỉ duy nhất một chiến thắng – điềm gở cho Carlos Tevez khi cậu ấy đặt trái bóng lên vạch 11m, bắt đầu loạt cân não với Chelsea tại quê nhà của Roman Abramovich.
Với những kết quả kể trên, tôi khó lòng mà lạc quan được. Chúng cứ lởn vởn trong đầu tôi khi thời gian thi đấu kéo dài sang hiệp phụ và ngày mới bắt đầu tại Moscow (trận đấu khai cuộc vào 10 giờ 45 tối giờ địa phương). Khi Van der Sar cản phá thành công cú sút của Nicolas Anelka, tôi không đứng dậy nổi, chẳng thể tin United đã giành chiến thắng. Tôi cứ ngồi bất động một lúc. Trên sân, Ronaldo vẫn nằm khóc vì cậu ấy là người thực hiện hỏng cú sút thứ ba.
Huấn luyện viên thủ môn của United đã thu thập tất cả những video cần thiết để chỉ dẫn cho Van der Sar cách thức các cầu thủ Chelsea có thể sút phạt. Cách đó vài ngày, chúng tôi cũng bàn luận kỹ lưỡng về thứ tự thực hiện loạt penalty của các cầu thủ. Cuối cùng, họ đều hoàn thành tốt công việc, trừ Ronaldo, người đã “nổ súng” trong cả mùa giải. Pha sút phạt của Giggs là xuất sắc nhất: thấp và khó, hướng thẳng đến góc khung thành. Hargreaves đưa bóng vào góc cao. Nani có một chút may mắn vì thủ môn đối phương đã chạm tay vào bóng. Carrick đơn giản. Ronaldo lưỡng lự và không thành công.
Đến lượt John Terry, cậu ấy chỉ cần đưa bóng vào lưới là sẽ mang chức vô địch về cho Chelsea. Lúc đó, tôi vẫn bình tĩnh và nghĩ ngợi: “Mình sẽ nói gì với các học trò đây?” Tôi phải hết sức cẩn thận với những lời nói sau thất bại. Sẽ thật không công bằng nếu mắng chửi các cầu thủ sau một trận Chung kết Champions League, bởi họ đã làm hết sức mình để có mặt tại đây và tất cả đều đang chìm trong cảm xúc nặng nề. Rồi Terry bỏ lỡ pha sút phạt thứ mười, niềm tin của tôi trở lại. Anderson thực hiện thành công loạt đá tiếp theo. Cậu ấy chạy lại về phía khán đài để ăn mừng với các cổ động viên United đang vô cùng phấn khích. Được thực hiện loạt luân lưu hướng về khán đài có người hâm mộ đội nhà là lợi thế không nhỏ của chúng tôi.
Đây hoàn toàn không phải một trận Chung kết Cúp châu Âu truyền thống. Điều đáng nói đầu tiên là múi giờ: trận đấu đã phải khai cuộc lúc 10 giờ 45 tối! Cơn mưa tầm tã cũng đã làm hỏng đôi giày của tôi. Bởi vậy, tôi phải mặc đồ thể thao tham dự buổi tiệc mừng chiến thắng. Các cầu thủ đã chế giễu tôi rất nhiều vì điều này. Đáng lẽ tôi cần mang thêm một đôi giày sơ cua.
Khi chúng tôi bắt đầu buổi tiệc đứng thì đã là 4, 5 giờ sáng. Thức ăn thì dở nhưng các đồng đội đã trao tặng Giggs một món quà hết sức đáng nhớ kỷ niệm trận đấu cậu ấy vượt qua cột mốc 758 lần ra sân của Bobby Charlton. Tất cả đều hát vang tên Giggs.
Trận Chung kết diễn ra vô cùng kịch tính với một số màn trình diễn xuất sắc từ các cầu thủ United. Wes Brown có một trong những trận đấu xuất sắc nhất trong màu áo Đỏ và kiến tạo cho Ronaldo ghi bàn mở tỉ số bằng pha tạt bóng tuyệt đẹp.
Tại vòng Bán kết, Chelsea đã sắp xếp Michael Essien đá hậu vệ phải. Xem xong trận đấu đó, tôi quyết định cho Ronaldo xuất phát bên hành lang trái để gây khó dễ cho Essien, một tiền vệ chính gốc. Kế hoạch này đã thành công khi Ronaldo bật nhảy khỏi tầm kiểm soát của Essien và đánh đầu mở tỉ số. Một tiền vệ chơi hậu vệ phải, lại còn phải đối đầu với một cầu thủ tấn công xuất sắc như Ronaldo, thất bại tan nát là khó tránh khỏi.
Chuyển Ronaldo sang cánh trái sẽ tạo điều kiện cho một cầu thủ lấp chỗ trống bên cánh phải. Tôi chọn Hargreaves. Nhanh nhẹn, dồi dào thể lực và biết cách tạt bóng, cậu ấy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tại trung tâm hàng tiền vệ, United có Scholes và Carrick, mặc dù Scholes phải rời sân phút 87. Cậu ấy cảm thấy khó thở sau một pha va chạm ở mũi khiến máu chảy không ngừng. Giggs vào thay và đã tỏa sáng!
Mặc dù phải trải qua sốc văn hóa với Moscow và khách sạn tại đây, sự chuẩn bị của chúng tôi vẫn diễn ra hết sức trôi chảy. Tại Bán kết, United đã đánh bại Barcelona: hòa 0-0 ở Tây Ban Nha và giành thắng lợi tối thiểu trên sân nhà. Bàn thắng của Scholes thật tuyệt diệu, một cú nã đại bác kinh điển từ khoảng cách hơn 20 mét.
Trong khoảng 20 phút đầu tại Nou Camp, giống như mọi khi đối đầu với Barcelona, United thi đấu tốt, đưa bóng trúng khung gỗ và còn bỏ lỡ một quả penalty. Khi họ dần lấy lại thế trận, chúng tôi lui về cố thủ trước vòng cấm. Có lẽ tôi cũng sẽ áp dụng chiến thuật này trong hai trận Chung kết năm 2009 và 2011, nếu không quyết tâm giành chiến thắng thuyết phục. Bạn có thể gọi đó là ngây thơ nếu muốn, nhưng tôi không đồng ý. Hai trận Bán kết năm đó, chúng tôi phải trải qua quá nhiều giây phút đứng tim. Đội hình di chuyển ngay bên ngoài vòng cấm hoặc thậm chí bên trong, cố gắng tìm cách đưa bóng lên. Trận lượt về tại Old Trafford, với những tình huống phòng ngự – phản công tốt, đáng lẽ United phải ghi thêm nhiều bàn thắng nữa. 15 phút cuối, Barcelona tung Thierry Henry vào sân và lại dồn ép chúng tôi về sân nhà. Tôi đứng ngoài đường biên, nhìn đồng hồ, lo âu khắc khoải. Mỗi pha cản phá thành công của United lại nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán đài. Đó có lẽ là ví dụ điển hình nhất của sự ủng hộ từ người hâm mộ. Toàn đội đã giữ tập trung để hóa giải sức ép khổng lồ.
Sau trận đấu này, tôi đã phát biểu: “Các cầu thủ không thể yếu đuối. Họ cần là những người đàn ông. Và tối nay, họ đã là những người đàn ông.”
United luôn mong muốn có cơ hội bổ sung thêm một chiếc cúp C1 sau những vinh quang năm 1968 và 1999. Chúng tôi cần nhanh chóng kiểm soát bóng ngay sau tiếng còi khai cuộc ở Moscow và chúng tôi đã làm được điều đó. Tấn công dồn dập và đa dạng, đáng lý ra chúng tôi phải dẫn trước 3 đến 4 bàn. Tôi đã bắt đầu nghĩ về một trận đại thắng.
Tuy nhiên, chỉ một bàn thắng cũng có thể đảo ngược cục diện trận đấu. Ngay trước giờ nghỉ, Chelsea có bàn gỡ hòa may mắn do công của Frank Lampard, đẩy chúng tôi về phòng ngự. Từ đây, Chelsea dần lấy lại thế trận và là đội thi đấu tốt hơn trong khoảng 25 phút đầu hiệp hai. Pha sút bóng trúng khung gỗ của Drogba khiến tôi phải thay đổi nếu muốn giành lấy quyền kiểm soát. Tôi đẩy Rooney sang cánh phải và kéo Hargreaves về trung tâm, một chiến thuật mang lại hiệu quả mĩ mãn.
Trực tiếp trải qua mọi sắc thái trên sân cỏ, bạn sẽ không thể nào biết được những màn trình diễn trước mắt mình có thật sự hấp dẫn hay không. Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng, đây xứng đáng là một trong những trận Chung kết Cúp C1 hấp dẫn nhất lịch sử. Thật vui khi được góp phần đưa hình ảnh bóng đá Anh ngày càng nổi bật.
Tôi phải dành lời khen ngợi cho sự thông minh của Edwin van der Sar trong những pha cản phá. Khi Anelka bước đến chấm đá phạt, tôi thầm nhủ – hãy đổ người sang trái đi. Edwin liên tục đổ người sang phải, trừ quả phạt ngay trước đó được thực hiện bởi Salomon Kalou. Bởi vậy, trước khi tung cú sút, có lẽ Anelka cũng phải suy nghĩ: “Lần này thủ môn sẽ đổ người về hướng nào đây?” Van der Sar chỉ tay về bên trái để làm đối thủ phân tâm. Và cậu ấy đã cản phá thành công! Pha sút phạt của Anelka đúng ra rất tệ, nhưng Edwin đã phán đoán chính xác.
Avram Grant là một người đàn ông tốt bụng. Tôi chỉ lo rằng ông ấy không đủ mạnh mẽ để kiểm soát các cầu thủ Chelsea. Cách hành xử của các cầu thủ Chelsea trong trận Chung kết không thể chấp nhận được: sau giờ nghỉ, từng người một bước ra sân, châm chọc trọng tài trong đường hầm. Một đội bóng phải đi cùng nhau, không bao giờ có chuyện tách từng cá nhân ra như vậy. Trọng tài cũng yêu cầu họ đi nhanh, nhưng chỉ nhận được sự phớt lờ. Những điều này có thể ảnh hưởng đến tâm lý trọng tài trong quyết định rút thẻ đỏ đuổi Drogba cuối hiệp phụ thứ hai.
Tình huống này diễn ra từ một cuộc tranh cãi giữa Carlos Tevez và các cầu thủ Chelsea, dẫn đến việc Nemanja Vidic chạy lên hỗ trợ đồng đội. Và rồi Drogba vung tay lên tát nhẹ vào mặt Vidic. Một khi đã đưa tay lên, bạn không còn cách nào để chối cãi nữa rồi. Trọng tài đã hỏi ý kiến trợ lý ở đường biên để biết được người phạm lỗi là ai. Và bùm! Drogba bị đuổi khỏi sân. Thời điểm đó, chúng tôi đã giành lại quyền kiểm soát thế trận. Giggs suýt chút nữa ghi bàn nhưng bị Terry cản phá trên vạch vôi. United liên tục tạo ra những cơ hội nhưng đều bỏ phí. Chiếc thẻ đỏ này không phải là một tình huống bước ngoặt. Tôi cho rằng Chelsea đã cố gắng bảo toàn tỉ số hòa để bước vào loạt penalty định mệnh.
Mặc dù phải nhận thẻ đỏ trong trận Chung kết, Drogba vẫn luôn là một đối thủ khó chịu với United. Cậu ấy rất to lớn, mạnh mẽ, và điều khiến tôi chú ý nhất là chuyên gia trong những bàn thắng ngoạn mục, từ khoảng cách hơn 20 mét. Trong cuộc đối đầu cuối cùng với Chelsea của Carlo Ancelotti, tôi hết sức ngạc nhiên khi Drogba ngồi trên băng ghế dự bị. Torres là người xuất phát. Nhưng cuối cùng, Drogba vào sân, ghi bàn và giúp Chelsea giành lại thế trận.
Đội hình Chelsea năm đó luôn khiến tôi gặp khó khăn mỗi khi đối đầu. Thủ môn Petr Cech của họ rất xuất sắc. Tôi từng có cơ hội chiêu mộ Cech khi cậu ấy mới 19 tuổi. Nhưng thay vào đó, Chelsea bỏ ra 8 triệu bảng và có được sự phục vụ của cậu ấy đến bây giờ.
John Terry thì luôn tạo được ảnh hưởng. Ashley Cole liên tục leo biên. Và Frank Lampard hoàn toàn có thể tin cậy ở vị trí tiền vệ con thoi. Trong những năm tháng đỉnh cao, Lampard ít khi đảm nhiệm nhiệm vụ phòng ngự nhưng cậu ấy vẫn hoạt động năng nổ và hiếm khi ngồi ngoài. Bốn cầu thủ kể trên và Drogba là “xương sống” của Chelsea. Họ cũng có tiếng nói mạnh mẽ trong phòng thay đồ.
Tôi chưa bao giờ thừa nhận Chelsea sẽ gặp nhiều sức ép hơn chúng tôi vì cuộc đối đầu này diễn ra trên quê nhà của Abramovich, mặc dù ông ấy có ngồi trên khán đài và chiêm ngưỡng khoản đầu tư khổng lồ của mình. Tôi thậm chí còn cho rằng nó chẳng thể gây ảnh hưởng đến trận đấu. Tôi chủ yếu lo lắng về công tác an ninh. Moscow là thành phố của những câu chuyện bí ẩn. Tôi đã đọc nhiều cuốn sách về Cách mạng Nga, về Stalin, một người tàn bạo hơn cả Nga hoàng, giết hại chính người dân của mình để chuyển sang nền nông nghiệp tập thể.
Đây cũng là một mùa giải thần kỳ của Ronaldo. 42 bàn thắng cho một cầu thủ chạy cánh. Một vài lần, cậu ấy được kéo về trung tâm, nhưng chủ yếu, trong hệ thống chiến thuật của tôi, Ronaldo là người di chuyển rộng. Trong mỗi trận đấu, cậu ấy đều tự tạo cho mình ít nhất 3 cơ hội. Tôi từng xem một trận đấu khác của Real Madrid khi Ronaldo có khoảng 40 cú sút về khung thành đối phương.
Trên tất cả, chiến thắng tại Moscow là một sự bù đắp cho Man Utd. Đội bóng xứng đáng giành nhiều vinh quang hơn tại châu lục. Đây là chức vô địch thứ ba của United, tiến gần đến thành tích 5 chức vô địch của Liverpool. Tôi luôn tin tưởng rằng đến một thời điểm nhất định, United sẽ cân bằng số danh hiệu với Liverpool, vì chúng tôi đã nhận thêm nhiều sự tôn trọng mỗi khi hành quân ra châu Âu. Nếu giành một chiến thắng trong hai lần đối đầu với Barcelona, United đã có 4 chức vô địch, bằng với Ajax và Bayern Munich ở thời điểm đó.
Trong giây phút ăn mừng chiến thắng, chúng tôi không thể tìm thấy một chút sâm-panh nào ở sân vận động Luzhniki. Các nhân viên được cử đến những quán bar để tìm mua đồ uống. Andy Roxburgh đã vào phòng thay đồ để chúc mừng, tôi đành phải xin lỗi: “Tôi còn không thể mời ông một ly sâm-panh vào lúc này.” Chúa mới biết sau đó chúng tôi đã mua được thứ gì nhưng không ai quan tâm và tất cả đều mở tiệc. Các cầu thủ bắt đầu trêu chọc nhau, vui nhộn, ngớ ngẩn. Tôi đứng bên, hài lòng và tự hào. Cơn mưa khiến tôi ướt như chuột lột và buộc phải mặc một bộ đồ thể thao. Abramovich không thấy đâu ngay sau trận Chung kết, các cầu thủ Chelsea cũng không ai chúc mừng chúng tôi.
Trận Chung kết năm 1999 tại Barcelona, khi United đánh bại Bayern Munich, rơi vào đúng sinh nhật của Sir Matt Busby. Đôi khi, bạn mong đợi trong những trận đấu, các vị thần sẽ bên bạn, hay ông lão Matt từ trên cao dõi theo. Tôi không quá tin tưởng vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng có lẽ một thứ là định mệnh đã giúp chúng tôi chiến thắng trong hai trận Chung kết. Matt đã đưa đội bóng tham dự đấu trường châu Âu khi cả nước Anh chống lại ý tưởng đó. Cuối cùng, tầm nhìn của Matt là hoàn toàn chính xác.
Sau khi giành được một danh hiệu lớn, bạn cần bổ sung ngay cầu thủ để làm mới đội hình và tránh tâm lý thỏa mãn. Chỉ vài tuần sau vinh quang tại Moscow, United đã chiêu mộ thành công Dimitar Berbatov. Tôi chú ý đến Berbatov từ trước khi cậu ấy gia nhập Spurs. Thăng bằng tốt, xử lý bóng điềm tĩnh, khả năng ghi bàn cao. Tôi cảm thấy đội bóng cần có thêm sự điềm tĩnh trên mặt trận tấn công.
Nhưng rồi Daniel Levy, chủ tịch của Tottenham, khiến chúng tôi hết sức miễn cưỡng khi thương thảo hợp đồng. Đây là lần thứ hai United tiếp cận Spurs của Levy vì một cầu thủ, trước đó là Michael Carrick. Cảm giác của tôi giống như đi tàu lượn. Xong xuôi mọi thứ, mắt bạn vẫn còn hoa lên. Bạn không thể bàn bạc cả hai mặt của vấn đề với Levy. Levy chỉ muốn thuận lợi cho ông ấy, cho Tottenham, không còn điều gì khác. Dĩ nhiên, điều này chẳng hề tồi tệ dưới góc nhìn của ông ấy.
Trích tự truyện sir Alex